Đăng ngày:
Online Games ue88
Chị đứng lặng yên cho làn gió mát rượi mơn man trên da thịt, mang theo cả mùi hương thoang thoảng từ vườn cúc vạn thọ bên hiên nhà. Chị đứng tần ngần trước di ảnh của bà, lòng phẳng lặng, như những lần đối diện với mẹ chồng khi bà còn sống, chị luôn thấy bình yên, chẳng dấy lên bất cứ cơn ức chế nào, như bạn bè chị từng chia sẻ. “Làm sao lại có mẹ chồng con dâu bình yên như vậy?” - sự bình yên ấy trở thành khác biệt hay sao? Chị không rõ. Nhưng trong mắt bạn bè chị thì đã ly hôn mà còn qua lại với mẹ chồng mới đích thị là khác biệt. Mẹ chồng là bà nội đám nhỏ, chứ có phải người dưng đâu mà dễ dàng lướt qua nhau? Hôm chị đang ở một thành phố khác trong chuyến công tác, thằng Hai - đứa con trai gọi cho chị, giọng nó run run: “Bà làm sao ấy, mẹ về đi!”. Chị trở về trong chuyến bay sáng hôm sau, nhưng đã không còn kịp. Ai cũng nói bà ra đi vậy cho nhẹ nhàng, không một ngày nằm gường bệnh, chẳng phiền hà đến ai. Nhưng chị vẫn ước mình có thể về sớm hơn, nắm lấy bàn tay gầy nổi cộm từng đường gân xanh của bà. Biết đâu, bà thấy ấm áp hơn ở chặng đường cuối cùng của mình. ***、Cô con dâu của chị thì nghĩ khác. Mới đám tang bà xong, Hà đã ra tiệm làm móng, sơn bộ móng đỏ tươi, tóc tai nhuộm vàng, Hà nói để đón Tết. Khi ấy, trời mới sang thu. Cái tin Hà đi làm móng ngay sau đám tang bà lan ra rất nhanh. Họ nói đúng là loại gái ăn chơi, chẳng có tình cảm đâu. Hồi chị quyết định dọn đến miệt Thứ, định bụng sau khi cuộc sống ổn định sẽ đưa bà đến ở cùng, chứ mới chân ướt chân ráo đâu dám mời bà theo. Bà ở lại căn nhà của mình, vò võ cô quạnh. Con trai bà chấm dứt cuộc hôn nhân với chị trong niềm hả hê, bởi đã có “phòng nhì” từ rất lâu. Anh ta vẻ như chỉ đợi cho xong thủ tục là đường đường chính chính ngẩng đầu rời đi. Mẹ chồng chị lặng yên chẳng nói được lời nào với con trai mình. Bà quen lặng lẽ vậy suốt bao năm qua. Vậy mà hôm hay tin chị đưa đám nhỏ đi, bà thút thít khóc. Tiếng khóc của bà cũng nhẹ tênh, tan trong màn đêm đã loãng giữa tiếng gà gáy sớm. Buổi sáng thức giấc, bà không ra luống rau ngay, mà tần ngần ở bậc thềm. Chị hiểu lòng bà, ngồi xuống cạnh bà, khẽ nắm lấy bàn tay bà: “Con đi trước, rồi yên ổn sẽ về rước mẹ lên với chúng con, mẹ nhé!”. Bà khẽ chớp mắt, ra chừng đồng ý. Hành lý chị chuẩn bị cũng nhẹ tênh, chị không muốn để lại khoảng trống nào trong căn nhà và cả trong lòng bà. Đời người vốn đã không ngăn được nỗi trống trải như cơn gió thổi vào từng ngóc ngách tâm can, chị không muốn mang thêm nỗi buồn cho bà. Buổi tối trước hôm rời đi, đột nhiên thằng Hai ngồi thụp xuống chân chị, lúc chị đang thong thả rót tách trà cho bà sau bữa ăn. Nó nói: “Cho con ở lại với bà, nha mẹ!”. Chị quá đỗi ngạc nhiên. Cái thằng hăm hở nhất trong cuộc hành trình này, vậy mà nó đưa ra quyết định “bẻ lái” cái rụp. Nhưng chị ngẫm thấy như vậy là hợp lý. Chẳng phải trong lòng chị cũng lăn tăn lo cảnh bà cô quạnh một thân một mình trong căn nhà rộng? Thằng Hai vừa tròn 18, nó khỏe khoắn, đã biết đỡ đần việc đồng áng và cả việc nhà, lại tình cảm, chu đáo. Có thằng Hai ở với bà, chị cũng yên tâm hơn. Thằng Hai lấy vợ, thế là bà có cháu dâu. Hà là con gái thành thị. Hôm đám cưới, hàng xóm xì xầm: “Bộ móng tay dài vậy sau này có tắm rửa cho con được không?”; “Tóc tai xõa sợi cả ngày, rồi việc đồng áng sình lầy sao?”; “Mặc váy ôm, đi giày cao gót vậy, gặp trời mưa đường lầy trượt té lại khổ thân”… Biết bao nhiêu lời đàm tiếu về cô con dâu thành thị của chị, chị bỏ ngoài tai. Chỉ duy nhất một lần chị gọi cho cháu nội, thằng bé mở loa ngoài, làm chị nghe hết cuộc cãi vã của hai vợ chồng con trai. Hà sẵng giọng với chồng: “Lúc nào cũng bà, bà, nói thiệt với anh, cha mẹ tui, tui còn chưa nấu được bữa cơm cho ra hồn, việc gì tui phải ngày ngày cơm nước cho bà? Anh thương bà thì tự vào bếp mà nấu”. Liền theo đó là tiếng những mảnh vỡ va vào nhau. Cơn thịnh nộ của cái thằng vốn có tính lầm lì như thằng Hai, khiến đứa nhỏ khiếp sợ khóc thét lên. Điện thoại tắt ngấm giữa mớ âm thanh hỗn loạn. Chị trở về nhà vào sáng hôm sau. Người chị muốn gặp không phải con cháu mình, mà là bà. Chị không biết bà có nghe được trận cãi vã của hai đứa cháu không, những ngôn từ của đứa cháu dâu còn ít tuổi, cạn nghĩ, có làm bà đau lòng không? Bà ngồi ở góc quen, nhấp ngụm trà, dáng bà như dấu chấm hỏi giữa vệt sáng từ ánh đèn đường chưa tắt. Nhìn thấy chị, mắt bà ánh lên niềm vui. Cả ngày, chị loay hoay cơm nước, nhà cửa. Tối đó, chị xin ngủ cùng giường với bà. Bà nằm nép vào vách, chừa chỗ rộng cho chị. Hai mẹ con vẫn chẳng nói gì. Chị ngủ đến sáng, dậy đã thấy bà lui cui trong gian bếp bắc nồi nước chè cho cả nhà uống. Thằng Hai nói uống nước chè của bà quen, không có cứ nhạt nhạt miệng. Mà ngày nào bà chẳng nấu ấm nước chè cho cả ngày. Chị nhớ cả lời bàn tán của hàng xóm, rằng cái thằng “truyền thống” vậy mà lại đi chọn vợ hiện đại chi cho khó hòa đồng. Chị bỏ hết ngoài tai những tin tức mà hàng xóm nói về con dâu chị. Dù sao, đã bước chân vào nhà mình, làm con cái mình, mình phải bao bọc trước đã. Con cái có hư, có cạn nghĩ thì từ từ chỉ bảo sau. Chị nghĩ vậy nên chuyến này về, định nói chuyện nghiêm túc với con dâu, nhưng lúc chị dậy, thấy Hà đã để sẵn ly nước mật ong gừng cho chồng. Đêm qua, thằng Hai gặp lại bạn học, uống quá chén nên say bí tỉ. Tự dưng chị thôi, nghĩ rằng Hà chỉ trẻ con vậy thôi, nhưng nó thật tính và một lòng một dạ với thằng Hai. Vậy thôi, chứ còn đòi hỏi gì nhiều? Cuộc đời này, mỗi người chỉ làm tốt phần việc của mình là đủ. Bà mất khi trời vừa sang thu. Đám lá bàng không có bà quét mỗi sáng, rụng xao xác thành thảm bên hông nhà. Một buổi sáng, đứa con trai vừa lên 3 của Hà bỗng bật câu hỏi: “Bà đi đâu rồi mẹ?”. Là lúc nó lẫm chẫm xuống bếp, không thấy bà dúi cho trái trứng mới luộc còn nóng hổi, hay miếng gan bà luộc sau buổi đi chợ sáng. Hà nghe con hỏi cũng thấy yếu lòng, ôm lấy con chỉ lên áng mây bồng bềnh: “Bà ở trên ấy!”. Bữa đó, Hà gọi cho chị. Gọi mà chẳng có nội dung gì. Thường Hà chỉ gọi cho chị khi có việc. Chị nhẹ nhàng hỏi lại xem liệu ở nhà có chuyện gì. Hà nói: “Không có”, rồi ngập ngừng: “Con đi chợ về, ở sông ngang, thấy người ta trồng vạn thọ rồi đó mẹ”. Chị nhớ ra vườn vạn thọ mỗi dịp Tết bà thường trồng. Chị chỉ chỗ bà để hạt vạn thọ cho Hà. Sau mỗi mùa vạn thọ, bà chọn những bông già rồi lấy hạt, phơi khô cho vào chiếc túi vải cất đi, để sang năm đem gieo. Năm nay, mảnh đất trồng vạn thọ của bà khô xơ xác. Hà nghe theo hướng dẫn của mẹ chồng, tìm thấy túi hạt của bà để yên chỗ cũ. Cô ngâm nước ấm rồi xới đất khi những con gió cuối thu xao xác trên tán sầu đâu sau nhà. Cuối đông, đám vạn thọ ngoi lên khỏi mặt đất, bật mầm khỏe mạnh. Ai đi ngang cũng nhìn vào vườn vạn thọ của Hà, chỉ trỏ: “Hoa trồng trễ vậy sao nở kịp Tết?”. Đúng thật, mùa xuân đến, khi muôn hoa đua sắc thì vườn vạn thọ của Hà mới cho ra lứa nụ đầu tiên. Hà tìm thông tin trên mạng cách chăm sóc hoa. Họ nói muốn hoa nhanh nở phải chăm tưới nước. Những ngày trời nắng to, cây hút nước rất nhanh. Hà phải tưới đều đặn mỗi sáng, chiều. Hà không còn diện váy thướt tha nữa, cô thay hẳn bộ đồ mặc ở nhà. Bộ mà mẹ chồng chị may cho ngay sau ngày cưới, Hà mở ra, thấy đúng kiểu nhà quê: vải thun rằn ri, ống quần không ngắn không dài, lơ lửng qua gối. Cô thiếu điều muốn nhét ngay vào thùng rác, may sao cô chỉ nhét trong đáy ngăn tủ. Những ngày chăm hoa, Hà chỉ mặc duy nhất “bộ đồ vía” của mẹ chồng may cho. Một lần, Hà chụp hình tự sướng với vườn hoa, chị nhận ra bộ đồ, khẽ mỉm cười. Một sớm cuối xuân, Hà gửi cho mẹ bức ảnh cô vừa chụp vườn vạn thọ đã vàng ươm trong màu nắng sớm. Chị chạm vào màn hình, cảm giác những cánh hoa nhung mềm mát rượi trên từng ngón tay mình. Ở không gian đó, chị hình dung ra dáng bà còng lưng mỗi sớm mai. Chị trở về, khi vườn vạn thọ vừa bung hoa. Mùa xuân đã đi qua, nhưng chẳng hề gì bởi sẽ còn rất nhiều mùa xuân tươi đẹp ở phía trước.